Tan ca, mình mong chờ khoảnh khắc được mở căn phòng nhỏ, lao về phía chiếc giường ấm áp, nhắm mắt lại để quên đi những mệt mỏi vốn phải có khi rời căn phòng nhỏ bé kia.
Mình thích nhắm sự lộn xộn của mấy tấm thảm xộc sệnh bởi buổi sáng cô chủ bé của nó phải vội vàng đóng cửa để kịp giờ đến công ty.
Mình thích mấy cục tạ lăn lóc ngổn ngàng mời chào mình tập luyện để xả nguồn năng lượng tiêu cực của một ngày làm việc mệt mỏi.
Mình thích vài chiếc cây nhỏ nhỏ vẫn lớn lên dù đôi khi mình lười biếng tưới nước cho chúng. Trông chúng vẫn nhiều năng lượng và kiên nhẫn chờ mình tắm táp nếu nhớ.
Mình thích cảm giác được chạm vào nước, nó tươi mát và cảm giác như mình được tái sinh.
Mình thuộc tuýp người nếu không phải đi làm thì 80% thời gian mình sẽ ở nhà và không hiểu sao một cô gái 25 tuổi ngập tràn năng lượng như mình lại thích ở nhà đến vậy. Đôi khi mình đỗ lỗi cho việc "Muốn sống hướng nội của mình" Nhưng thực chất mình có vẻ như hướng nội thật.
Nếu bạn là bất kì ai đã từng gặp mình, thì 90% con người của mình khi đi làm và ở nhà là 2 tính cách khác nhau.
Bạn sẽ thấy miệng mình không ngơi nói chuyện, tai mình sẽ luôn bất chế độ hóng chuyện và cổ mình mấy năm gần đây hình như đã dài hơn mấy phân vì độ nhiều chuyện không ngơi của mình.
Bạn sẽ không ngậm được mồm khi mình luôn nghĩ ra những trò đùa và câu nói hài hước có chút lố bịch.
Cũng là mình nhưng khi ở nhà thì lại rất khác, mình bật chế độ im lặng, mình không thích việc lướt facebook để xem drama nào đang diễn ra. Mình cũng bắt đầu có chút lười biến với mấy cái group chat sau giờ làm.
Thời gian ở nhà là lúc mình nạp năng lượng bằng các nghe podcast, tập luyện, viết lách, hiểu những cảm xúc đang diễn ra bên trong mình và có đôi ngày mình sẽ ngồi sau xe máy của ai đó để đi hẹn hò hay tâm sự những chuyện mình muốn nói.
Mình thấy cuộc sống chỉ cần đơn giản như thế là đủ.
Nhận xét
Đăng nhận xét