![]() |
Hình Đà Lạt 2020 |
Hồi nhỏ khi tôi bị té, ngay lập tức tôi bật khóc và làm ầm lên
Hồi nhỏ khi tôi muốn đi học đàn, tôi mang khuôn mặt giận rỗi cho đến khi bố tôi phải đi đăng ký lớp học đàn cho tôi.
Khi nhỏ, đau thì khóc, uất ức thì nói ra đâu có mấy khi ta giấu nhẹ nó đi.
Thế những theo quá trình trưởng thành, con người học cách im lặng trước những nỗi đau, học cách giấu kín đi những uất ức phải chịu.
Bởi nếu làm ầm lên như 1 đứa trẻ, sẽ có ai đó nói ta trẻ con, yếu đuối và không đủ trưởng thành...
Bởi nếu ta uất ức mà thẳng thắng đòi sự công bằng, ai đó sẽ nói ta không biết kiềm chế, chẳng biết cách ứng xử....
Cứ thế trưởng thành dạy ta cách im lặng trước nỗi đau và chịu đựng trước những uất ức.
Như lời bài hát của Đen Vâu: "Con người tiến hoá để cô đơn"
- Khi ta nhỏ, ta ngã, ta khóc có bố mẹ bên cạnh
- Khi ta lớn, ta ngã, ta không khóc và một mình vượt qua
- Cho đến khi ta già, ta ngã, con cái ở xa, ta chỉ có thể làm bạn với chiếc gậy đỡ nâng ta hằng ngày.
Không thường xuyên, không phải với tất cả mọi người, nhưng đôi khi hãy nói với những người yêu thương bạn rằng "tôi rất đau", "Tôi rất ấm ức", "Tôi cần bạn bên cạnh".
Đó có thể là hành động yếu đuối trước mặt thế giới nhưng với bố mẹ và những người yêu thương, bạn thực sự đã rất mạnh mẽ.
HÃY NHỚ RẰNG DÙ TRƯỞNG THÀNH NHƯNG BẠN VẪN ĐƯỢC PHÉP "ĐAU NHƯ ĐỨA TRẺ"
Nhận xét
Đăng nhận xét